Kỳ 2: Đại tự nhiên muốn sắp đặt lại trật tự?
Virus Vũ Hán đang khiến cả thế giới hoảng loạn chao đảo. Nhưng Phật gia giảng: “Không có gì là ngẫu nhiên”. Dường như nó cũng là một sự sắp xếp tưởng như vô tình mà lại hữu ý để loài người nhận ra những điều quan trọng, điều gì đó lớn hơn con virus…
Mỗi ngày, con virus lần lượt phơi bày tất cả sự thật mà chúng ta từ lâu đã không có khả năng nhìn thấy hoặc cố tình quên đi.
Mỗi ngày, nếu để ý, ta sẽ thấy mỗi diễn biến của nó đều điểm vào những sai trái mà con người đã bày ra khi đến thế giới này.
Nó bóc trần lần lượt những dối trá, vốn luôn được che đậy kỹ càng. Giờ đây con người nhận ra không có gì giấu giếm được dưới ánh mặt trời.
Dường như, ngoài sự huỷ diệt, nó có sứ mệnh thức tỉnh, nếu người ta còn có khả năng nhận ra và thức tỉnh, lắng nghe thông điệp mà có lẽ Thượng đế, ông Trời hay Thần Phật đã cố gắng truyền đạt nó đến chúng ta vào giờ phút cuối cùng…
Virus khiến cuộc sống chậm lại hay bởi chúng ta đã sống quá nhanh?
Trận ôn dịch khiến lòng người hoảng loạn. Nhưng xét cho cùng thì chúng ta vốn vẫn sống trong sự bấn loạn lâu nay đó thôi. Giao thông hỗn loạn, ai cũng vội vã đi như chạy, mấy giây đèn đỏ cũng không thể kiên nhẫn chờ nổi. Nhưng đâu chỉ giao thông, việc gì chẳng biến thành chạy: chạy trường, chạy điểm, chạy việc, chạy tiền, chạy chức, chạy quyền, chạy ăn, chạy doanh số, chạy thành tích… Cuộc sống của chúng ta khác nào cuộc thi chạy, cuộc đời khác nào cuộc đua mà cái đích cuối cùng cũng chỉ là nghĩa trang?
Con virus quái gở khiến chúng ta phải dừng lại tất cả cuộc đua học hành, kiếm tiền, chạy chọt, toan tính, thi đua, tranh đấu… Thật tình cờ mà không ngẫu nhiên, nó khiến mọi người phải sống chậm lại, nó tạo ra thời gian cần thiết để chúng ta suy ngẫm về chính mình và cuộc đời. Virus khiến cuộc sống đình trệ lại, nhưng nó cho ta cơ hội dừng lại để nhìn xem ta đang sống vì điều gì, bằng cách nào và sẽ đi về đâu, điều gì thực sự quan trọng trong cuộc đời mỗi người…
Chúng ta bận rộn vì những thứ ảo ảnh
Chúng ta đã tạo ra một xã hội rối loạn và chạy theo nó, cuốn vào cái vòng hoảng loạn, mà con người vừa là nạn nhân, vừa là nguyên nhân. Nhưng khi có thời gian tĩnh lại, người ta sẽ nhận ra cái khiến ta quay cuồng, hoảng loạn đó là bởi ta không nhận ra những giá trị thật và ảo mà lâu nay ta vẫn theo đuổi.
“Nhiều dục vọng sinh ra tai họa”. Trong chữ Hán, từ “bận rộn” 忙 gồm bộ “tâm”⺖ và chữ “vong” 亡 ghép lại, biểu hiện nội hàm: một người luôn quá bận rộn sẽ đánh mất trái tim và hủy diệt lòng người. Đây chẳng phải chính là lời cảnh báo của Thần đối với con người?
Trước khi có đại dịch, điều khiến người ta quan tâm nhiều nhất là danh, lợi, tiền, quyền, sự thành công, các thứ giải trí xa hoa… Khi dịch bệnh khiến hàng ngàn người chết, người ta mới thấu hiểu tất cả những thứ đó không đảm bảo cho con người thoát khỏi virus, bởi vì nó không có cơ chế mua bằng tiền hay hối lộ, như cách con người vẫn tin dùng thứ quyền năng đó.
Benjamin Franklin nói: “Phần lớn những nỗi thống khổ của nhân loại đều do con người tự gây ra vì đánh giá nhầm giá trị của nhiều điều”.
Khi nhận ra tiền, quyền không mua được sức khoẻ và hạnh phúc, sự an toàn, không mua được thời gian sống, sự thật về những điều con người ta suốt đời theo đuổi được chiếu rọi bằng một thứ ánh sáng khác, và những giá trị mà ta tin tưởng bám chặt vào bấy lâu hoá ra cũng chỉ là ảo ảnh. Virus cho con người trải nghiệm sự vô nghĩa của những thứ ta tưởng là quan trọng. Chức vụ, máy bay hạng sang, khách sạn 5 sao, sân golf, biệt thự… không là gì cả trước phán quyết của con virus vô hình.
Khi ta sống bằng những giá trị ảo thì chỉ cần một cơn lốc cũng đủ khiến hồn xiêu phách lạc. Cuộc sống chậm lại, nếu tỉnh táo xem xét, thực ra cũng chỉ là dừng lại những thứ phù phiếm, vô nghĩa mà bấy lâu người ta dành quá nhiều thời gian công sức để đánh đổi mà thôi.
Con người ảo tưởng về giai cấp, vị thế, tin rằng mình có thể hơn người khác vì mình sở hữu nhiều hơn. Nhưng hoá ra virus không phân biệt sang hèn, không phân biệt thể chế chính trị, dân tộc, giới tính hay tuổi tác, giàu nghèo, trình độ, giai cấp, quốc tịch. Thậm chí người ta bất ngờ khi nó nhắm vào giới chính trị gia, quan chức, người nổi tiếng. Nó nói với ta rằng: “Con người sinh ra bởi Thượng đế và bình đẳng trước sự sống và cái chết.”
Đại tự nhiên có khả năng phơi bày mọi thứ
Có một con virus sống rất lâu trong con người đó là sự dối trá. Nhưng con virus tự nhiên có khả năng bóc trần mọi thứ. Nó bóc tách lần lượt những giả dối được che đậy kỹ càng.
Nếu con người sống thành thật, chính trực, nếu thông tin minh bạch, virus không thể lây lan, virus sẽ bị chặn đứng từ sớm. Nhưng người ta tiếp tục bưng bít, giấu giếm bằng những hành vi dối trá, những xảo trá, để tránh bị cách ly, để chạy trốn khỏi vùng dịch, để không ai biết, để tô hồng vào một thứ niềm tin ảo tưởng phục vụ cho mục đích nào đó… Những giả dối đó hiển hiện hằng ngày, trong từng diễn biến về con virus mà ai cũng có cơ hội nhìn thấy.
Con virus sống bằng năng lượng của sự giả dối và cái ác, chừng nào sự giả dối không dừng lại thì nó còn cơ hội tiếp tục lan ra khắp thế giới và hủy diệt con người.
Nó phơi bày ra toàn bộ những cái được che đậy, trang điểm màu mè. Trước con virus vô hình, con người bộc lộ rõ bản chất như soi vào chiếc gương của phẩm giá: Sự cơ hội, lòng tham, hay sự hy sinh, tính trách nhiệm; sự vô cảm, trí tuệ hay vô minh, những người tử tế và những kẻ đạo đức giả… Nó không chỉ ở phương diện cá nhân mà còn là cả các quốc gia, nhân tính hay dân tộc tính, đều hiển hiện rõ ràng. Những thứ chưa được phơi bày ra ánh sáng của sự thật chỉ còn là vấn đề thời gian! Đại tự nhiên hiểu rõ lòng người và mọi sự vô tình đều có thể là hữu ý để con người thể hiện chính mình trong một cuộc phán xét sinh tử.
Einstein từng viết một thông điệp vào ngày 4 tháng 5 năm 1936:
“Gửi Hậu thế,
Nếu các bạn không trở nên công bằng hơn, thân ái hơn, và nói chung, biết lẽ phải hơn chúng tôi (đang hoặc đã từng) thì Quỷ sẽ đến bắt các bạn.
Những lời chúc thiện ý với sự trân trọng nhất.
(Từng là) Bạn của các bạn.
Albert Einstein”
Phải chăng con virus huỷ diệt chính là điểm hoá của Thần cảnh tỉnh con người nhìn lại chính mình trong một quy luật nhân quả bất biến của vũ trụ. Có lẽ con virus mang sứ mệnh của nó khiến người ta hiểu rằng thức tỉnh là cách cuối cùng để kết thúc trò chơi qua mặt Thiên Lý.
Đại đào thải bên ngoài – Cuộc thanh lọc từ bên trong
Mỗi người đã tạo nên một mảnh vỡ trong xã hội ngày một tan nát về đạo đức và lương tri. Thế giới đã bất ổn từ quá lâu rồi, đã mục rỗng từ bên trong, khi các giá trị đạo đức bị đảo lộn, cái xấu, ác, giả dối thống trị thế giới. Và mỗi người đều góp sóng thành bão trong đó.
Con người càng dối trá, vô trách nhiệm thì virus càng phát tán mạnh, nguy hiểm càng tăng theo cấp số nhân. Con người càng thành thật, tử tế, biết nghĩ cho cộng đồng, cho người khác thì càng có cơ hội bảo vệ chính mình và ngăn chặn sự lây lan phát triển của dịch bệnh. Con virus nguy hiểm nhất thực ra chính là con người khi đánh mất bản tính thiện lương, đánh mất những giá trị tốt đẹp đã có, đánh mất mình trong vòng xoáy vật chất, danh, lợi, tình. Bao nhiêu thảm họa trong lịch sử đã xảy ra đều là khi lòng người vô Đạo.
Cuộc đào thải ở bên ngoài khiến số người chết không ngừng tăng lên và thực sự thì người ta còn chưa biết chính xác số lượng người nhiễm và tử vong là bao nhiêu. Nhưng không chỉ thế, nó còn là cuộc thanh lọc từ bên trong: thanh lọc những giá trị ảo, những thứ không cần thiết cho đời sống, những giả dối, lòng tham, độc ác, vô cảm, vô trách nhiệm…
Trạng Trình có câu sấm truyền nổi tiếng:
“Mười phần chết bảy còn ba. Chết hai còn một mới ra thái bình”.
Lời sấm về một cuộc đào thải đáng sợ, nhưng cũng nhắc nhở con người cách vượt qua nó, bằng cuộc thanh lọc ở bên trong. Khi cái phần xấu trong mỗi người “chết” đi, thì cơ hội sống của con người sẽ tăng lên. Và cái phần còn lại đó có lẽ sẽ là ngày thái bình của nhân loại?
Tất cả những gì con người sở hữu chính là giá trị đạo đức, nhân phẩm, là tinh thần, giá trị tốt đẹp nhất của mối quan hệ giữa con người chính là lòng tin, sự tử tế, thành thật, lương thiện, giá trị cuối cùng khiến con người an nhiên trước cả cái chết là Đức tin.
Ai cũng đã có sẵn một sự đầy đủ hoàn toàn về tinh thần: bản tính chân thật, thiện lương, trong trẻo. Hãy nhìn một đứa trẻ sinh ra để hiểu về chính mình khi bắt đầu đến thế gian này. Và thật tình cờ nhưng liệu có ngẫu nhiên khi trẻ em hầu như là đối tượng miễn nhiễm trong đại dịch?
Sự cứu rỗi luôn bắt đầu từ việc sám hối
Vấn đề của dịch bệnh không phải chỉ là y học, mọi người đều thấy là sự lây lan của con virus chết người nằm ở chính đạo đức của con người. Chế tạo ra vacxin này thì lại có virus khác…. Chừng nào chúng ta còn mãi chạy chữa cái bên ngoài, và không nhìn nhận nguyên nhân sâu xa từ bên trong, thì cuộc sống của chúng ta sẽ mãi chỉ là chạy theo các tai hoạ mà thôi.
Đạo đức là thứ duy nhất phân biệt con người với động vật. Sự tồn tại của con người mà không phải đi kèm nhân tính thì con người có khác chi loài vật, và như thế thì duy trì cuộc sống với danh nghĩa con người chẳng phải là phí hoài một sinh mệnh được Thần ban cho sự sống trên Trái đất này hay sao?
Vaccine có sẵn trong mỗi người luôn là sự thức tỉnh. Người ta chỉ có thể vượt qua kiếp nạn khi hiểu về chính mình trong mối tuần hoàn với vũ trụ, bởi vì virus hay con người cũng là những lạp tử trong đó mà thôi. Nó tuân theo luật chơi của vũ trụ.
Việc ta làm dầu tỏ dầu kín, hư thực tại nơi nhà mình mình biết. Cái nhân hoạ phước bởi đâu mà sanh ra, thì lại phải hỏi người làm chi? Việc làm thiện, ác cuối cùng thì sẽ có quả báo. Chỉ là quả báo tới sớm hay muộn thôi. (Thần Tử Ông)
Thiên tai, dịch bệnh là lời cảnh tỉnh để con người nhận ra chính mình trong mối quan hệ với Thiên Lý và Thiên Đạo. Trong những ngày dịch bệnh bùng phát, chúng ta đã nhìn thấy sự thật, đạo đức, lòng tin, sự lương thiện, trách nhiệm, nhân cách là điều quyết định sự tồn tại và phát triển của dịch bệnh. Sống hợp với lẽ Trời, thuận theo Thiên lý chúng ta mới có đủ sức mạnh từ trong chính mình để vượt qua kiếp nạn.
Virus vô hình nhưng không vô tình, nó là phép thử nhân tính.
Cái xấu và ác sẽ là nguồn năng lượng lớn để lan toả nó. Nhưng vũ trụ có lý tương sinh tương khắc. Cái giả dối, tàn ác, tranh đấu luôn sợ sự Chân, tâm Thiện và lòng Nhẫn. Thanh lọc phần những điều xấu trong chính mình chính là cách loại bỏ nó. Sức đề kháng tự nhiên chính là Đức tin vào các giá trị đạo đức tốt đẹp mà Thần ban cho con người.
Những giá trị tinh thần thuộc về đạo đức, luôn cao hơn cả sự tôn vong của một con người. Như bác sỹ Lý Văn Lương, người đầu tiên cảnh báo về con virus quái ác, đã hy sinh sự sống của mình, nhưng tinh thần hiệp sỹ cao thượng của anh sẽ còn mãi như lời nhắc nhở chúng ta về sự tử tế, thiện lương, chân thành, là những giá trị bất tử. Đây là những dòng nhắn gửi cuối cùng trước khi anh rời khỏi thế gian quá nhiều nỗi đau này:
Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,
Có ai đó sẽ một lần nhớ đến,
Có người đã cố gắng cho họ biết sự thật càng sớm càng tốt
Cố gắng cho bạn biết sự thật càng sớm càng tốt.
Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,
Người ta học được đứng thẳng,
Không còn để những người tử tế,
Phải chịu đau khổ vô tận
Sống chậm lại để nhận ra ý nghĩa cuộc đời chính là viên mãn trong phẩm hạnh của mình, với niềm tin vào Thần Phật và quy luật Nhân quả. Sám hối về những lỗi lầm ta đã làm khi đến thế gian này. Nếu chúng ta lấp đầy chính mình và lan toả ra thế giới những giá trị tốt đẹp, thì đó là cách nhanh nhất để kết thúc đại dịch này.
Bởi vì suy cho cùng thì thế giới này chỉ nên tồn tại và chỉ có thể tồn tại bằng sự tốt đẹp, lương thiện, chân chính, cao quý, những phẩm chất tương thông với Trời, với Thần. Đó là cách Thần Phật, Thượng đế sẽ bảo hộ những đứa con của Ngài.
Kỳ 4: Không phải Corona, ĐCS Trung Quốc mới là virus huỷ diệt nhân loại
ntdvn.com