Tác giả: Ngưỡng Nhạc
[ChanhKien.org]
Theo Tống sử, Dương Diên Chiêu là một trong những danh tướng kháng Liêu của triều Bắc Tống. Ông trấn thủ miền biên ải hơn 20 năm, khiến cho người Liêu (hay còn gọi là người Khiết Đan) mười phần khiếp sợ. Người Liêu cho rằng Sao Lục Lang (tướng tinh) là khắc tinh của họ, mà Dương Diên Chiêu lại trí dũng thiện chiến như Sao Lục Lang hạ phàm, nên người đời cũng gọi ông là “Dương Lục Lang”.
Những câu chuyện được cải biên từ lòng trung nghĩa của Dương Diên Chiêu và phủ Thiên Ba của Dương gia tướng bảo gia vệ quốc, ở thời nhà Nguyên đã có đủ loại phiên bản được đưa vào hí khúc, tiểu thuyết và bình thư (một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ), được lưu truyền rộng rãi và nhận được nhiều sự yêu mến của quần chúng. Trong loạt bài “Dương Diên Chiêu truyền kỳ” này, tác giả xin được phép thuật lại những câu chuyện tuyển chọn được lưu truyền trong dân gian, những mong cùng độc giả thưởng thức những câu chuyện đã lưu truyền ngàn năm của bậc anh hùng Dương Lục Lang.
Ở vùng Sóc Châu ngày nay từ xưa vẫn lưu truyền một câu ca dao:
Cước đặng Nhạn Môn Quan
Thủ bàn Đam Tử Sơn
Nhất tiễn xạ đáo Đại Thanh Sơn
Tạm dịch:
Chân đạp Nhạn Môn Quan
Tay dời núi Đam Tử
Một tên bắn tới núi Đại Thanh
Khúc hát này chính là ngợi ca truyền thuyết Thần tiễn đẩy lùi quân địch của bậc anh hùng Bắc Tống Dương Diên Chiêu.
Lúc ấy, Dương Diên Chiêu trấn thủ Tam Quan, đánh bại quân Liêu, buộc chủ soái của quân Liêu phải phái người tới hòa đàm. Phía nước Liêu đồng ý thoái binh “trong phần đất một tầm tên bắn” (Nhất tiễn chi địa). Ban đầu họ tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ vài trăm mét là cùng. Nhưng không ngờ được rằng Dương Diêu Chiêu lấy Thần lực bắn ra một tên, mũi tên bay xa hơn hai trăm dặm ra tận ngoài Đại Thanh Sơn.
Ngoài truyền thuyết một tên bắn tới Đại Thanh Sơn này ra, ở địa phương ấy cũng lưu truyền một chuyện xưa kể về Dương Diên Chiêu Thần tiễn xạ tam xuyên (một tên bắn qua ba sông).
Sau trận chiến ở Đảo Mã Quan, Dương Diên Chiêu để một bộ phận binh mã đóng giữ tại nơi này. Tuy rằng đã chiếm được quan khẩu này, nhưng ngựa của ông giữa lúc chiến trận đã sinh bệnh, không thể tiếp tục chiến đấu, chỉ đành đưa về hậu phương. Ông muốn tuyển một con ngựa khác, nhưng chọn tới chọn lui vẫn chưa chọn được con nào vừa mắt, không có chiến mã thì làm sao đối mặt được với kỵ binh tinh nhuệ của nước Liêu đây?
Vì thế mà Dương Diên Chiêu tâm tình buồn bực mấy ngày liền. Lúc ông đang ở trên núi trầm tư nhìn xuống dòng sông nhỏ dưới chân núi, thì đột nhiên phát hiện mặt sông đang bình lặng bỗng cuồn cuộn nổi lên bọt sóng, giống như có một con bạch long đang nghịch nước vậy. Cơn sóng đó càng ngày càng gần, nhìn kỹ thì ra là một con ngựa trắng.
Chỉ thấy con ngựa trắng đó đang ngạo nghễ đạp sóng, tới bờ liền nhanh chóng phi lên trên đỉnh núi, chỉ chốc lát đã tới trước mặt Dương Diên Chiêu. Chỉ thấy con ngựa này vừa cao vừa lớn, trên thân toàn lông màu trắng, bốn chân to khỏe giống bốn cây cột nhà, vó ngựa to như cái bát, lông trên cổ trắng như tuyết rung rinh, hai mắt tràn đầy sinh lực, giống hệt như một con bạch long (rồng trắng).
Con ngựa trắng ngoan ngoãn ngừng lại trước mặt Dương Diên Chiêu. Dương Diên Chiêu vừa thấy con tuấn mã, trong mắt đã lộ vẻ yêu thích. Ông mang một bộ yên ngựa tới lắp lên, rồi phi thân lên ngựa. Con ngựa mang ông chạy mấy vòng, càng nhanh càng ổn, tựa như gió đáp mây bay. Dương Diên Chiêu sau khi cưỡi thử ngựa thì hết sức vừa ý, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Đúng lúc này, dưới chân núi truyền đến từng trận âm thanh chửi bới lăng mạ, thì ra là Hàn Xương lại đến khiêu chiến. Hàn Xương lần trước nếm mùi thất bại nhưng không cam tâm, mới qua vài ngày lại dẫn một đội kỵ binh đến, chuẩn bị rửa nhục.
Hàn Xương nói lớn: “Dương Diên Chiêu, có bản lĩnh thì xuống núi đấu với ta một trận, ở trên núi lâu vậy làm sao tính là hảo hán đây? Hôm nay nhất định phải phân cao thấp với ngươi”.
Dương Diên Chiêu trả lời: “Hàn Xương, nếu hôm nay ngươi lại thua thì làm sao?”
Hàn Xương: “Nếu ta thua, sẽ nhường ngươi đất ba tầm tên bắn; nhưng nếu người thua thì sao?”
Dương Diên Chiêu đáp: “Nếu ta thua sẽ lui binh về quân thành!”
Hàn Xương: “Được! Một lời đã định!”
Nói xong Dương Diên Chiêu liền cưỡi ngựa dẫn quân sĩ lao xuống núi. Hàn Xương vừa thấy liền kinh sợ! Dương Diên Chiêu từ lúc nào có được con ngựa trắng này vậy?
Nhưng lời đã nói ra rồi, hắn chỉ còn cách tiến lên đối chiến với Dương Diên Chiêu. Hai người kẻ tới người lui đánh nhau mấy trăm hiệp, nhất thời khó mà phân được thắng thua. Đánh qua đánh lại, vó ngựa của con chiến mã Sư Hống Thú của Hàn Xương đột nhiên bị kẹt vào khe đá bên đường. Dương Diên Chiêu ngắm chuẩn thời cơ duỗi thương đâm tới, nhưng tới gần cổ của Hàn Xương thì dừng lại.
Tranh minh họa trong cuốn “Dương gia phủ thế đại trung dũng thông tục diễn nghĩa” thời nhà Minh – Lục Lang hồi binh cứu triều thần. (Tranh hết hạn bản quyền, thuộc về công chúng)
Ông cầm thương hỏi: “Hàn Xương, lần này ngươi nhận thua đi!”
Hàn Xương: “Vó ngựa của ta bị kẹt vào khe đá mới để ngươi có thời cơ, cái này không tính là bản sự của ngươi”.
Dương Diên Chiêu đáp: “Được, đợi ngươi chuẩn bị tốt, sau lại đánh tiếp!”
Hàn Xương xuống ngựa, sau khi bảo quân sĩ hiệp trợ giúp thoát khốn, lại tiếp tục cùng Dương Diên Chiêu đối chiến. Hai người tiếp tục đánh nhau, trong lúc đánh Dương Diên Chiêu phối hợp cùng chiến mã tung ra tuyệt học của thương pháp Dương gia. Thương nào thương nấy dồn ép thẳng vào chỗ yếu hiểm của Hàn Xương, khiến hắn hoa mắt choáng váng. Hàn Xương nhất thời né tránh không kịp, mũ giáp bị đánh rơi xuống đất, hắn sợ tới mức khắp người toát mồ hôi lạnh, vội xoay người bỏ chạy.
Dương Diên Chiêu duỗi thương truy vấn: “Hàn Xương, lần này người nên nhận thua đi!”
Hàn Xương đáp: “Ai phục ngươi chứ?!” Lại quay người tiếp tục cùng Dương Diên Chiêu đánh nhau. Hai người tiếp tục đánh qua đánh lại mấy hồi, Dương Diên Chiêu giả bộ lợi dụng sơ hở mà quay người bỏ chạy, Hàn Xương duỗi thương đâm tới. Lập tức Dương Diên Chiêu tung ra tuyệt học hồi mã thương pháp. Hàn Xương đỡ không nổi bị đánh rớt xuống ngựa ngã trên mặt đất.
Dương Diên Chiêu lấy thương dí sát vào người Hàn Xương nói: “Hàn Xương, lần này ngươi cuối cùng nên nhận thua đi!”
Hàn Xương chỉ đành trả lời: “Hừ, thua rồi! Lần này tính là ta thua, đúng như đã nói ta sẽ lui quân ba tầm tên bắn”.
Cung mà hoàng đế sử dụng, đây là cung mà hoàng đế Càn Long sử dụng khi đi săn ở phía Bắc. Cung làm bằng sừng trâu trên có khắc Mãn văn và Hán văn (Tranh hết hạn bản quyền, thuộc về công chúng)
Dương Diên Chiêu nói: “Người xem đây, ta bắn ra tên thứ nhất”. Nói xong liền phi ngựa lên núi, trên đỉnh núi lấy ra cây trường cung gia truyền, lắp mũi tên lông chim đại bàng đặc chế vào cung, vận khí điều tức kéo hết cung bắn ra tên thứ nhất. “Vút” một cái mũi tên lao đi như sao băng về phía chân trời phương Bắc, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ở dưới núi Hàn Xương kinh sợ không thôi, liền hỏi: “Tên bay đi đâu rồi?” Dương Diên Chiêu cười đáp: “Bay tới đỉnh núi cách đây mấy chục dặm rồi!”
Hàn Xương không tin, tự mình dẫn theo tùy tùng cùng Dương Diên Chiêu đi tìm tên. Sau khi hai người cưỡi ngựa đi mấy chục dặm, phát hiện ra một ngọn núi đá lớn, lưng chừng núi cắm một mũi tên. Hai người tiến lại kiểm tra, Hàn Xương hỏi: “Làm sao biết tên này là ngươi bắn?”
Dương Diên Chiêu nói: “Trên tên của ta có ký hiệu, khắc tên của ta, không tin người đi mà xem”.
Hàn Xương nhìn một cái, thấy trên tên có khắc ba chữ “Dương Lục Lang”, sợ tới mức trợn mắt há mồm, không nói được lời nào. Hắn lúc đầu tưởng rằng bắn một tên nhiều lắm được hai ba dặm, ba tên nhiều nhất cũng không quá 10 dặm. Nhưng không thể tưởng được Dương Diên Chiêu một tên đã bắn được hơn 50 dặm.
Dương Diên Chiêu lại nói: “Tên thứ nhất tìm được rồi, ta bắn tiếp tên thứ hai”.
Bức tranh “Thử bắn cung” của họa sĩ thời nhà Minh (Tranh hết hạn bản quyền, thuộc về công chúng)
Hàn Xương lúc này vội vàng nói: “Ngươi đừng có mà giở trò quỷ, chúng ta hai người phái binh sĩ đến tiền tuyến chứng kiến, nhìn thấy mũi tên bay qua thì mới tính”.
Dương Diên Chiêu đành phải theo lời hắn. Hai người phái ra mấy người kỵ binh hạng nhẹ đứng thành một đường dài về phương Bắc mất rất nhiều thời gian. Tới lúc đó Hàn Xương mới để Dương Diên Chiêu bắn ra mũi tên thứ hai.
Qua nửa ngày sau, Dương Diên Chiêu dưới sự chứng kiến của quân sĩ song phương bắn ra mũi tên thứ hai. Mũi tên thứ hai cũng như vậy “vút” một tiếng rồi bay về hướng Bắc không thấy tung tích. Một hồi sau các tướng sĩ ở tiền phương báo về: Mũi tên thứ hai đã bay qua sông Lai Nguyên, sông Úy Huyền và sông Đoàn Bảo, một phát bay qua ba con sông lớn (Chú thích 1).
Hàn Xương nghe xong vừa kinh vừa sợ, vội vàng đổi ý nói: “Mặc kệ! Như thế này ta làm sao ăn nói với Tiêu Thái Hậu đây?” Nói rồi lại dẫn quân đánh nhau với Dương Diên Chiêu.
Tư liệu tham khảo:
“Dương gia phủ thế đại trung dũng thông tục diễn nghĩa” – Tác giả khuyết danh thời Minh, Tần Hoài Mặc Khách duyệt lại.
“Dương Lục Lang uy chấn Tam Quan khẩu” – Nhà xuất bản nhân dân Hà Bắc – Xuất bản năm 1984 – Triệu Phúc Hòa, Lý Cự Phát v.v. sưu tập
“Dương gia tướng ngoại truyện” – Nhà xuất bản thiếu niên nhi đồng Hà Bắc – Xuất bản năm 1986 – Triệu Vân Nhạn sưu tập chỉnh lý.
Chú thích 1: Theo khảo cứu của tác giả, địa điểm Dương Diên Chiêu Thần tiễn xạ tam xuyên lúc ấy, là từ huyện Lai Nguyên, thành phố Bảo Định tỉnh Hà Bắc tới Thôn Xuyên Bảo, thành phố Trương Gia Khẩu, cự ly ước tính khoảng 200km.
(Còn tiếp)
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/253229
Ngày đăng: 10-12-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.
ChanhKien.org