NHỮNG THÁNG NĂM TUỔI TRẺ
Trước đây tôi là người luyện võ, và rất thích tìm hiểu về khí công võ thuật. Nhờ đó, tôi biết được khí công không đơn giản như những gì ta thấy trên tivi, mà trong đó ẩn chứa những điều siêu thường và huyền diệu.
Trong những lần tìm kiếm môn khí công chân chính, tôi may mắn tìm thấy Pháp Luân Công, và nghe được các bài giảng của Sư Phụ Lý trên Internet. Tôi nhận ra những lời Sư Phụ giảng chính là những Pháp lí sâu sắc, thật sự có thể giúp tôi bước trên con đường tu luyện.
Tuy nhiên, tôi cũng biết, tu luyện là không dễ dàng. Pháp Luân Công chính là điều bấy lâu tôi vẫn tìm kiếm, giờ đã ở ngay trước mắt, tuy nhiên tôi lại dừng chân, chưa muốn bước vào. Bởi tôi còn rất trẻ. Những giá trị hiện thực như tiền tài, danh vọng… vẫn là thứ hấp dẫn tôi, là những mục tiêu mà tôi muốn có được trong cuộc sống. [read more]
Tôi tạm gác những suy nghĩ về khí công và tu luyện sang một bên, rồi quay về với cuộc sống đời thường.
Khi ấy, tuy còn ít tuổi nhưng kinh tế trong gia đình là do tôi gánh vác. Có lẽ vì thế nên tôi cho mình quyền lấn át người khác, rồi dần hình thành thói gia trưởng. Khi gặp chuyện không ưng ý, tôi thường quát tháo người thân, kể cả mẹ tôi cũng không ngoại lệ. Tôi không mấy quan tâm đến cảm xúc của người khác, thường hay nghĩ cho lợi ích của bản thân trước tiên.
Tôi cũng tiêu xài hoang phí. Mỗi khi có mẫu điện thoại nào mới ra là tôi lại đổi điện thoại, tôi muốn mình có được chiếc điện thoại thời thượng nhất. Lúc đó tôi chưa biết quý tiếc đồng tiền mình làm ra.
Tôi còn có tính ganh tị với người khác. Tôi đã từng giống như nhiều thanh niên trong thời hiện đại, cho rằng mình đấu tranh để có cuộc sống tốt hơn, biết so sánh và hơn thua thì không sai, thậm chí còn là điều tốt. Tôi không nhận ra rằng sống như vậy thật mệt mỏi biết bao.
CƠ DUYÊN ĐƯA TÔI ĐẾN VỚI PHÁP LUÂN CÔNG
Dòng đời hối hả vẫn lôi cuốn tôi, cho đến một ngày tôi không còn là “kẻ mạnh” vì bệnh tật tìm đến.
Cuối năm 2014, tôi mắc bệnh đau lưng. Trong suốt hơn 1 năm, tôi đã chữa bệnh nhiều nơi, thử nhiều phương pháp, uống thực phẩm chức năng mà bệnh tình không thuyên giảm. Tôi chán nản và mệt mỏi, tâm trạng càng bực bội, hay cáu gắt. Đến tháng 3 năm 2016, tôi đến bệnh viện đa khoa ở địa phương để khám và chụp MRI.
Bác sĩ kết luận rằng tôi bị thoát vị đĩa đệm L4/L5, thể trung tâm làm hẹp ống sống và chèn ép nhẹ vào rễ thần kinh ngang mức, thoát vị nội xốp đĩa đệm L3/L4, L4/L5, L5/S1. Bác sĩ còn nói thêm rằng: “bệnh này hiện nay không có thuốc nào có thể làm cho đĩa đệm chạy về vị trí của nó, thuốc của các bệnh viện đều là giảm đau kháng viêm thôi. Có điều kiện thì hãy mổ.”
Tôi thất vọng trở về nhà. Chi phí ca mổ sẽ tốn không ít tiền, mà cũng không chắc chắn sẽ khỏi hẳn. Tôi biết là đã có người mổ rồi mà sau đó bệnh vẫn tái phát. Nguy hiểm hơn là, phẫu thuật cũng có rủi ro, có người sau mổ thậm chí bị liệt chân, không đi lại được nữa. Nghĩ đến chuyện chữa bệnh, tôi chỉ biết thở dài.
NHỜ CÓ PHÁP LUÂN CÔNG, MỘT CUỘC SỐNG MỚI BẮT ĐẦU
Tuy nhiên, quanh tôi không phải toàn là bóng tối. Có một tia sáng mà tôi vẫn giữ trong tâm thức từ lâu, nhờ đó tôi biết là mình vẫn còn hi vọng. Đó chính là Pháp Luân Công. Tôi nghĩ, chỉ có con đường này mới có thể giúp mình thoát khỏi bệnh tật. Có rất nhiều kì tích khỏi bệnh nhờ học Pháp Luân Công, nên tôi càng tin tưởng hơn và quyết tâm bước vào tu luyện.
Tôi bắt đầu tập luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công cùng các học viên khác. Tôi rất chăm chỉ luyện động tác, nhưng không dụng tâm vào việc đọc sách và sửa đổi tâm tính, thậm chí lúc đó tôi vẫn uống rượu. Vậy nên không có gì lạ khi bệnh của tôi không tiến triển là mấy.
Những người học trước tôi đã chia sẻ và động viên tôi rất nhiều. Mọi người khuyên tôi nên đọc sách nhiều hơn, vì Pháp Luân Công là tu luyện nghiêm túc, không giống các môn thể thao chỉ tập động tác. Tôi cần hiểu được ý nghĩa chân chính của khí công, của tu luyện thì mới có được kết quả tốt.
Tôi cảm thấy sự chân thành và thiện ý trong những lời chia sẻ đó, nên đã chú tâm đọc sách nhiều hơn. Nhờ đọc sách, tôi hiểu chính mình hơn. Tôi nhận ra mình cần thay đổi từ bên trong, vì từ trước đến nay, tôi chỉ luôn dùng những tiêu chuẩn thông thường để đo lường bản thân. Những tiêu chuẩn đó, có nhiều điều không còn đúng nữa, nên tôi thực sự không phải là người rất tốt như tôi vẫn nghĩ.
Tôi tập cho mình tính nhẫn nại, kiềm chế bản thân, không nóng nảy như trước. Tôi học cách nghĩ cho người khác, chứ không còn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Tôi cũng bỏ tính tình hơn thua, tranh đấu, mà bằng lòng với những gì mình có được. Tôi sống giản dị hơn, trân trọng đồng tiền mình làm ra và cố gắng chi tiêu đúng chỗ, không còn chạy theo những thứ phù phiếm nữa. Làm mọi việc đều nghĩ đến ba chữ Chân – Thiện – Nhẫn, tôi thấy mình hạnh phúc và an yên.
Trong quá trình tu luyện, tôi làm quen với nhiều người cũng học Pháp Luân Công như tôi, trong số đó có rất nhiều người còn trẻ tuổi chứ không phải toàn người lớn tuổi và có bệnh như mọi người thường nghĩ. Chúng tôi chia sẻ với nhau những câu chuyện của bản thân, nhắc nhở nhau luôn ghi nhớ Chân – Thiện – Nhẫn, để trở thành người tốt hơn, hoàn thiện hơn mỗi ngày. Hòa mình trong môi trường đầy thiện lành đó, tôi rất vui, và cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Thuận theo việc tính tình của tôi tốt lên thì bệnh của tôi cũng dần khỏi mà không cần đến bệnh viện điều trị nữa. Thậm chí bây giờ tôi có thể bật santo lộn ngược nhiều vòng nữa đấy.
LỜI CẢM ÂN VÀ NHẮN GỬI ĐẾN QUÝ ĐỘC GIẢ
Con xin cám ơn Sư phụ đã truyền Đại Pháp này ra để cho rất nhiều người thu được lợi ích, trong đó có cả con.
Tôi cũng mong rằng các bạn sau khi đọc bài chia sẻ này của tôi, có thể hiểu thêm về Pháp Luân Công, và nếu có duyên thì bạn đừng bỏ lỡ môn tu luyện tốt như thế này nhé! Xin chào và cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Nguyễn Khắc Cường, Số điện thoại : 0983.013.998
Nguồn Hữu Duyên TV [/read]